Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Năm mươi năm ... một con đường huyền thoại...


NĂM MƯƠI NĂM ...
... MỘT CON ĐƯỜNG HUYỀN THOẠI ...

Năm mươi năm, còn mãi những câu chuyện,
Về đoàn tàu ngày ấy đã ra đi,
Chỉ âm thầm lặng lẽ chẳng nói gì,
Có sá chi mong được ngày trở lại.

Năm mươi năm, một con đường huyền thoại,
Tải muôn ngàn súng đạn vượt trường sa,
Mang yêu thương băng biển cả sơn hà,
Lòng non nước hòa chung quyết chiến thắng.

Năm mươi năm, bao nỗi lo thầm lặng,
Đi lo một, người ở lại lo mười,
Chuyến thành công cũng chỉ dám lặng cười,
Kiềm tiếng nấc khi nghe tin Bác mất.

Năm mươi năm, một chặng đường giữ đất,
Vượt muôn trùng thủ thách gian lao,
Nhưng khi nghĩ tới chiến sĩ đồng bào,
Thì vững lái tinh tường xuyên đêm tối.

Năm mươi năm, nghĩa tình người đồng đội,
Vậy mà nay anh nằm lại chẳng yên,
Tiếc thương thay những chiến sẽ trung kiên,
Vì Tổ quốc tưởng rằng mình vẫn sống.

Năm mươi năm lịch sử còn vang bóng,
“Sóng xóa đi dấu vết, ...” xóa chẳng còn,
Những dẫu vậy, “biển vẫn con đường mòn ...”
Ghi dấu mãi bóng hình đoàn tàu ấy.

Năm mươi năm, ngày hôm nay năm ấy,
Năm mươi năm, ngày ấy và bây giờ,
Năm mươi năm, dưới lý tưởng ngọn cờ,
Năm mươi năm, một con đường huyền thoại.

Năm mươi năm, ngày ấy tôi nhìn lại,
Năm mươi năm, vậy mà chẳng hề phai,
Năm mươi năm, đất nước cũng đổi thay,
Năm mươi năm, mãi một thời ghi dấu.

Năm mươi năm, chi viện cho chiến đấu,
Năm mươi năm nhiều mất mác hy sinh,
Năm mươi năm, cho cả một quá trình,
Năm mươi năm, chẳng lùi khi gian khó.

Năm mươi năm, còn vang mãi đây đó,
Năm mươi năm, bao câu chuyện mãi còn,
Năm mươi năm, con đường mòn chẳng mòn,
Năm mươi năm, lịch sử nửa thế kỉ.

Năm mươi năm, chẳng còn bóng giặc Mỹ,
Năm mươi năm, đất nước đã hòa bình,
Năm mươi năm, sống mãi những bóng hình,
Năm mươi năm, còn hoài kí ức ấy.

23/10/1961 / 23/10/2011
Kỉ niệm 50 năm 
ngày mở đường “Hồ Chí Minh” trên biển
Phạm Ngọc Cường