Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Khi

Khi

Khi con tim tôi còn thơ còn bé
Cũng hồn nhiên như bao trẻ thơ thôi:
Khóc cười chăng cũng một lúc một hồi
Giận dỗi lắm "bo xì" rồi "xí xóa"...

Khi yêu thương trong tim đã lan tỏa
Biết yêu cha, yêu mẹ, yêu ông bà,
Yêu Tổ quốc, tấc đất, yêu quê nhà,
Thương yêu cả cỏ hoa và muôn thú ...

Khi con tim tưởng rằng biết tự chủ
Lúc yêu game, mê truyện, say truyền hình,
Lạc vào giữa mê hồn trận vô hình
Đường trở lại bất thình lình không thấy ...

Khi con tim chợt bồi hồi tỉnh dậy
Tìm con đường, tôi chọn một lối đi
Lẽ đương nhiên của kẻ chẳng sợ gì
Sống đơn giản, tôi thư ... nhưng chẳng thả ...

25/07/2012
Phạm Ngọc Cường